Nhảy dù,
bắn súng, đánh võ, bơi lội và sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí, giỏi
ngoại ngữ, lái xe... - những chiến binh này đang âm thầm ngày đêm luyện tập và
sẵn sàng chiến đấu khi Tổ quốc cần.
Khổ luyện
Những đợt
mưa cuối mùa bao phủ khắp núi rừng Tây nguyên. Sương sớm hòa trong mây núi sà
sát mặt, gió từng cơn hun hút luồn trong hơi ẩm của rừng xanh. 5g sáng, tiếng
kẻng báo thức đã lay chuyển toàn lữ đoàn. Những tiếng còi tập hợp, tiếng bước
chân chạy thình thịch chắc nịch như rung chuyển đường bêtông. Thể dục, vệ sinh
cá nhân, ăn sáng tất cả phải hoàn tất trước bình minh để chuẩn bị cho một ngày
khổ luyện.
Trên thực
địa là một cánh rừng trồng xen lẫn cây bụi rậm rạp đầy cỏ dại, cạnh đó là một
sân vận động rộng lớn với nhiều cây bụi ven bờ. Những bãi cát lô nhô đầy lô
cốt, mô hình xe tăng, hầm hào, bàn chông, dây thép gai sắc lạnh. Những tường đá
rêu phong ẩm ướt. Thượng tá Phan Ích Dân, phó chính ủy lữ đoàn đặc công 198,
chỉ tay ra ngoài cánh rừng và sân vận động thổ lộ: “Tất cả các công sự nơi đây
phải giống như một chiến địa. Dù là mô hình nhưng phải sát với thực tế chiến
đấu thì chiến sĩ mới không ngỡ ngàng khi xuất trận”. Nói về việc luyện tập của
những người lính đặc công, thượng tá Dân nhíu mày: “Gian nan và khổ cực không
nơi nào bằng! Chúng tôi là lực lượng sẵn sàng chiến đấu nên khổ luyện là việc
cốt yếu. Lực lượng ở đây sẵn sàng trực chiến và xung trận khi có lệnh”.
"Luồn
sâu, đánh hiểm, lấy ít địch nhiều, đánh nở hoa trong lòng địch giành thắng
lớn là cách gọi và cũng là phương châm chiến đấu của đặc công nên việc luyện
tập ở đây chưa bao giờ ngưng nghỉ"
|
“Đội hình
đứng dậy!” - thượng tá Dân hô dứt khoát. Từ dưới chân chúng tôi, sát mép sân
vận động, từng chiến sĩ đặc công tay cầm súng bật dậy. Khắp người phủ đầy cỏ,
nằm ẩn mình gần như khớp với màu xanh của cánh đồng nên dù cách vài mét chúng
tôi không nhận ra có hàng loạt chiến sĩ đang ẩn mình. Người lạ không khỏi
choáng váng khi từ trong tảng đá đen trũi, hay những vũng sình lầy xám xịt,
từng chiến sĩ lần lượt bước ra mà trước đó chúng tôi không hay biết. Bất chấp
cái lạnh của cao nguyên, những chiến sĩ trong trang phục mỗi chiếc quần lót bé
tẹo phải ngâm mình hàng giờ trong bùn lầy hay cỏ cây. “Không động đậy, không để
lộ trận địa, có khi phải phơi trong bùn hay trên cát nóng nửa ngày để mất mùi
hơi người mà đến chó nghiệp vụ của địch cũng không nhận ra” - thượng tá Dân
tiết lộ.
Trong cánh
rừng xanh trước mặt, từng chiến sĩ với quần xà lỏn, áo rằn ri, tay ôm súng lăn
lê trườn mình qua một giao thông hào ken kín chông và gai. Từng bước chân nhẹ
nhàng, từng động tác khéo léo, các chiến sĩ níu nhau qua bãi chông một cách rất
êm ái. Lấm lem bùn đất, mồ hôi, vừa vượt qua dãy thông hào đầy chông, chiến sĩ
Đặng Văn Giang, tiểu đoàn 35 lữ đoàn đặc công 198, tâm sự: “Quen rồi anh ạ! Ở
đây ngày nắng tập trên đồi cát nóng, ngày lạnh cởi áo quần lặn xuống nước. Đi
lính được vào đặc công là vinh dự và tự hào nên tôi không còn thấy nhọc nhằn”.
Ba năm khổ luyện, Giang vẫn là lính mới so với những người lính đặc công kỳ cựu
ở lữ đoàn này. Anh bảo suốt ngày ở đây chỉ có luyện võ, bắn súng, đánh chiếm
mục tiêu, giải cứu con tin và học chiến thuật...
“Chiến đấu
viên” tinh nhuệ
Vào đặc
công đã khó, nhưng để trở thành một “chiến đấu viên” là niềm mơ ước của tất cả
các chiến sĩ trẻ. Bởi chiến đấu viên là người phải có biệt tài thật sự và khổ
luyện lâu năm mới trưởng thành. Đại úy Phạm Danh Độ, người Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh,
đội trưởng đội CKB (chống khủng bố) của lữ đoàn đặc công 198, trông như “thỏi
thép nguội” ở tuổi 35. Trong đội hình của anh là những chiến đấu viên hết sức
đặc biệt, họ là lực lượng tinh nhuệ nhất của lực lượng đặc công. Công việc của
các anh là chống khủng bố, đánh chiếm các bến cảng, nhà cao tầng, nhà kho, tiêu
diệt khủng bố và giải cứu con tin bằng nhảy dù đường không, đường thủy hay băng
rừng tiếp cận mục tiêu. “Chúng tôi bảo vệ tất cả các bến cảng từ cảng Tiên Sa
(Đà Nẵng) đến giáp TP.HCM. Bảo vệ tất cả vùng biên cương, các mục tiêu trọng
yếu từ Tây nguyên và các tỉnh miền Trung” - đại úy Độ nói.
Ngoài những
năm tháng luyện tập như một đặc công thông thường thì chiến đấu viên phải trui
rèn thêm gấp bội. Việc khổ luyện ở đây bất kể ngày đêm, có hôm thức trắng xuyên
rừng, ngâm mình dưới nước hơn 20 giờ, chạy bộ hơn 40km, nghỉ một giờ lại tiếp
tục bơi khoảng 7km. “Không chỉ đặc công nước hay người nhái mới bơi giỏi. Chúng
tôi đều phải bơi xa, bơi đúng kỹ thuật mang theo vũ khí chiến đấu”- đại úy
Độ cho biết.
Tòa nhà hai
tầng của lữ đoàn 198 được dùng làm nơi thao diễn, chỉ với hai sợi dây thừng,
hai chiến sĩ một người tay cầm dây, tay cầm súng ngắn nhẹ nhàng tiếp cận mục
tiêu, tất cả êm như những chú mèo rình mồi, không có một tiếng động. “Mỗi chiến
đấu viên ở đây đều có một biệt tài, người lặn rất giỏi, người bắn súng ngắn hai
tay trăm phát trúng trăm, người chuyên bắn tỉa, người là cao thủ võ công... Tất
cả đội hình trong này đều là những chiến binh ưu tú của đất nước. Đội hình
chúng tôi có người đoạt năm huy chương vàng bắn súng cấp quốc gia cùng một lúc”
- đại úy Độ tự hào. Tấm bia của các chiến đấu viên ở đây không phải là bia hình
người to như các thao trường bộ binh mà là những viên gạch xếp hình với diện
tích 15x15cm để cách xa 800-1.000m. Thế nhưng khi đạn vọt khỏi họng súng là mục
tiêu vỡ vụn. Các chiến đấu viên ở đây không những bắn một loại súng giỏi mà
phải sử dụng được nhiều loại súng và bắn giỏi như nhau.
Từng là
người lính đặc công tham gia chiến tranh biên giới phía Bắc năm 1979, đại tá Vũ
Thế Phiệt, lữ đoàn trưởng lữ đoàn đặc công 198, biết rõ uy lực và sức mạnh của
người đặc công. “Chúng tôi là những người lính cuối cùng rút khỏi trận địa khi
quân chủ lực chưa kịp ứng phó. Dù ít người nhưng chúng tôi khiến kẻ địch phải
khiếp sợ” - đại tá Phiệt nhớ lại.
“Anh em
trong đội rất thương yêu nhau vì chúng tôi biết nhiệm vụ đặc biệt của mình. Với
truyền thống hào hùng của đặc công, khi đất nước cần, chúng tôi là những người
sẵn sàng hi sinh” - đại úy Độ nói.
15 năm
trong quân đội, có hơn 10 năm trong đội CKB, có lẽ võ công là thứ thượng thừa
mà đại úy Độ sở hữu. Anh tâm tư: “Nhiều người hỏi võ đặc công là võ gì? Tôi
chẳng biết nói sao, nhưng đó là thứ võ của nhiều trường phái, rất hiệu quả,
đánh trong thời gian nhanh nhất để tiêu diệt được địch. Vì nếu sơ suất, để con
tin bị giết chẳng hạn, thì khi đó một đời mình áy náy”.
Không thua kém ai
Ngoài những
kỹ năng đặc biệt, trang bị vũ khí của các chiến đấu viên ở đây không thua kém
bất cứ một lực lượng tinh nhuệ nào. Những khẩu súng Micro UZI hiện đại bậc nhất
của Israel, tinh gọn, có thể nhả đạn 600 viên/phút, tầm sát thương xa. Súng bắn
tỉa hiện đại của Nga, hay những chiếc ống nhòm nhìn đêm, máy định vị, áo giáp
và hàng chục thiết bị khác đều được bày ra. Đại tá Vũ Thế Phiệt thổ lộ: “Chúng
ta hoàn toàn có thể tự tin về các trang thiết bị của người chiến đấu viên đặc
công chúng ta so với các lực lượng khác trên thế giới. Chúng tôi rèn cả ngoại
ngữ, lái xe giỏi... Tuy nhiên, trang bị chỉ là một phần và cách đánh, lòng quả
cảm, chiến thuật mới là quan trọng”.
TẤN VŨ
Nguồn: tuoitre.vn